B4nh [K]ut3 Thiên Thần Hoàn Hảo
Tổng số bài gửi : 149 Age : 28 Đến từ : +)ong^ lOn*' cu4~ pa - +)ong^ nhO~ cu4~ p3' Job/hobbies : So` tu +)an^` Humor : û\/ ø uï Ï Ñ ü þ ñ ÷ Ø × Ü ª Þ ß « ¬ µ ¶ · ¹ © Registration date : 01/03/2008
| Tiêu đề: Cá mập đuôj xanh v_v ^^ Sat Mar 22, 2008 1:35 pm | |
| Hồi lớp bảy, Khoa ngồi cạnh tớ. Sau một lần giải phẫu đường hô hấp, thanh quản cậu ta bị hỏng. Giọng nói hơi bị khàn, nghe rất mắc cười. Bị mọi người cười hoài khi cất giọng nên Khoa thường im lặng. Một hôm, tớ và mấy thằng bạn cùng tổ nói chuyện ồn ào. Ai cũng có chuyện này nọ để khoe khoang khoác lác. Tớ vỗ lưng Khoa: “Còn Khoa thì sao?!”. Cười rụt rè, Khoa kể: “Tui có nuôi một con cá mập…”. Cả đám há hốc miệng. Thình lình, một thằng cười ré lên: “Haha, xạo quá! Xạo như Khoa là vô địch!”. Khoa im lặng. Cuối giờ học, lúc còn hai đứa, cậu ta kéo nhẹ tay tớ, lào thào: “Nhà mình có con cá mập thiệt đó?” Tớ tự hỏi, cá mập ngoài biển sâu, đâu có thể nuôi khơi khơi như với lũ lia thia hay bảy màu. Nhưng thấy gương mặt tớ-nói-thật-mà của Khoa, tớ gật đại: “Ờ, tớ tin cậu mà!”. Nghe vậy, mắt Khoa sáng rỡ. Một sáng sớm, đang lảng vảng gần xe bán sách ngoài cổng trường, coi cọp mấy quyển truyện tranh, bỗng nghe tiếng Khoa sau lưng tớ: - Mấy cuốn đó không hay! - Vậy cuốn nào mới hay? Khàn im im, nở nụ cười ngượng ngập: - Mình mới bắt đầu vẽ một tập truyện tranh… - Vậy cho tụi tớ coi, được không? - Lần này tớ nghĩ bụng Khoa xạo rõ. - Nhưng mà chưa xong đâu! – Khoa nói, sau một thoáng bối rối. Nhưng từ sau lần đó, Khoa có vẻ thân với tớ hơn hẳn. Thỉnh thoảng, lúc có hai thằng với nhau, cậu ta lại hé lộ vài chi tiết của quyển truyện tranh. Trong các nhân vật chính còn có một con cá mập. Cá mập là sản phẩm tưởng tượng của Khàn. Cho nên dễ dàng đoán ra chẳng có truyện tranh nào sất. Cho đến hôm tớ lò dò vào lớp đã đụng Khàn. Chìa ra một tờ báo, mặt cậu ta đỏ ửng: “Truyện tranh của mình được giải rồi nè!” Tớ ngạc nhiên. Ở góc trang đăng kết quả cuộc thi, giải nhì là truyện Cá mập đuôi xanh. Nhưng tên tác giả lạ hoắc. Khàn bối rối giải thích: “Mình chưa tự tin lắm, nên không dám để tên thiệt”. Dù đầy ngờ vực, tớ vẫn không nói gì cả. Khàn nhìn tớ, nói nhanh: “Chỉ có cậu là biết bí mật này của mình thôi”. Tớ đã quên bẵng tác phẩm bí mật của Khàn. Một buổi tối, Khàn hối hả đạp xe qua nhà tớ, mồ hôi ướt trán. Không nói gì, cậu ta đặt lên bàn quyển truyện tranh Cá mập đuôi xanh. Bìa sau in hình tác giả được giải. Là hình Khoa cười rõ tươi. Trang thứ hai, cậu ta viết lời đề tặng dành cho tớ: Cảm ơn Khánh. Mình vẽ được quyển truyện tranh này là nhờ cậu. Cậu đã cho mình lòng tự tin. Tớ lặng đi. Khàn chỉ cho tớ xem trang bìa vẽ hình con cá mập, lào khào: “Con cá này nhà tớ nuôi. Có người bán rẻ bể nước biển, tặng kèm nó. Thực ra con cá bé xíu. Nhưng nhìn nó, tớ biết cách vẽ cá mập…” Tớ chơi thân với Khoa Khàn từ dạo đó. Mặc dù vẫn biết tài năng thường ẩn giấu sau một vẻ ngoài bình dị, thậm chí khó tin, đôi khi tớ vẫn ngạc nhiên vì có thằng bạn thân như Khoa. Và còn nữa, tớ hiểu, đừng bao giờ vội xem nhẹ ai. Biết tin vào người bạn bên mình, chính mình cũng được thương yêu và tin cậy. | |
|